TRYM.CF
Thông Báo
Bm_VQT Cách đây 7 năm trước |
Anh sẽ nhận em làm vợ, và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với em.Khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan,lúc ốm đau hay khi khỏe mạnh, lúc hoạn nạn hay lúc bình an, anh hứa sẽ yêu thương và tôn trọng em mỗi ngày suốt đời anh. Đám cưới đã diễn ra một cách tốt đẹp. Cô đồng ý lấy anh, một nhân viên IT khô...
Đây là câu chuyện của tôi, tuy không hi vọng tìm được người hoàn toàn đồng cảm, nhưng vẫn muốn có một ai đó có thể hiểu được một chút cảm xúc của mình.
Năm năm rồi anh ạ!
Khoảng thời gian đó không quá ngắn, nhưng cũng chẳng hề dài. Mọi người luôn nói rằng: thời gian là con dao hai lưỡi. Nó có thể xóa nhòa nỗi đau, an ủi nỗi nhớ... Nhưng mặt khác, nó cũng có thể khắc sâu thêm sự đau đớn ấy vào tim. Đối với em, thời gian thật sự là một con dao theo đúng nghĩa của nó! Mỗi ngày đi qua là một ngày em nắm chặt thêm lưỡi dao mang tên "Nhớ". Nắm thật chặt... như mơ hồ cảm nhận mùi máu len qua từng kẽ tay, hòa vào không khí. Rồi rơi... Từng giọt, từng giọt lách tách chạm vào mặt đất...
À, đương nhiên đó chỉ là cảm nhận của riêng em thôi. Chẳng có giọt máu nào rơi xuống cả, thậm chí cả nước mắt cũng không có. Không có gì, ngoài ánh mắt em thỉnh thoảng vẫn nhìn vào khoảng không gian bao la vô tận, và nghĩ xem:
"Giờ anh đang ở đâu?"
Đó là nơi mà có lẽ sẽ rất lâu sau này em mới có thể bước đến, mới có thể gặp lại anh, anh nhỉ?Anh ạ, hình như em đã quên mất rất nhiều thứ từng xảy ra trước kia:
Quên vì sao chúng ta quen nhau
Quên những kỷ niệm chúng ta đã trải qua suốt gần ba năm
Quên những điều chúng ta đã từng nói...
Quên... nhiều lắm anh ạ!
Nhưng em không quên cái ngày anh ôm em và nói:
"Hãy lớn lên nhanh một chút!"
"Em đừng luôn tỏ ra khó chịu với mọi người như vậy, thả lỏng mình ra và những khi em cần thì hãy dựa vào vai anh đây này"
Em không quên được...
Còn nữa, cái ngày ấy, cái ngày mà anh ra đi, không một lời từ biệt, không một câu chào, không mỉm cười, không chúc em ở lại tốt lành và... không dành cho em bờ vai lúc em cần nhất! Thực ra, sau từng ấy năm, em luôn muốn hỏi, một câu thôi:
"Vì sao anh lại đi vội vàng thế?"
Nhưng em chưa bao giờ hỏi ra lời. Vì em biết, anh không thể trả lời em, mà dù có trả lời thì đó cũng là câu trả lời em đã biết trước:
"Anh không muốn".
Nhưng như vậy thì sao chứ? Không muốn thì cũng chẳng thể thay đổi được gì. Anh và em bây giờ ở hai thế giới: không thể gặp, không thể nói chuyện, không thể cùng nhau đi dạo, không thể làm bất cứ chuyện gì ngoài việc em nhớ anh!
Anh biết không? Em đã từng như một đứa trẻ, đã từng có hàng trăm câu hỏi "Vì sao" trong đầu:
"Vì sao cứ đơn giản như thế mà chết đi?"
"Vì sao để em lại một mình?"
"Vì sao anh không trở thành người thực vật?"
"Vì sao anh không liệt hay tàn phế gì đó?"
Chỉ cần anh sống là được mà! Chỉ cần anh còn sống thôi! Em bây giờ trơ trọi và bất lực lắm anh biết không?
Em chưa biết cách khóc, cũng không biết cách đau thương vật vã như người ta. Anh đã dạy em rất nhiều thứ, vì sao không dạy nốt rồi hẵng đi? Tuy em có nhiều điều không cam lòng, cảm thấy ông trời thật bất công, thế nhưng em biết, em không thể ích kỷ. "Sống" như vậy thì thà chết tốt hơn! Không hiểu sao lúc đó em đã nghĩ:
"Mình gặp báo ứng rồi!"
Mất đi anh là báo ứng lớn nhất đời em cho đến lúc này. Em không tự trách mình, nhưng lại cảm thấy mình thật tồi tệ: luôn bướng bỉnh ngang ngược, luôn tự làm theo ý thích, luôn không quan tâm đến cảm nhận của người khác, luôn khiến cho nhiều người lo lắng... Tim em đau lắm, rất đau. Chỉ là không làm thế nào cho "nó" thoát ra được.
Em - không - khóc - được anh ạ!
Làm sao bây giờ?
Không lẽ em cứ lẳng lặng đứng nhìn anh thế này thôi sao?
Vì vậy em đã chọn cách ngất đi...
Ngất đi rồi phải chăng em sẽ gặp anh trong một giây phút nào đó? Nhưng không, em cũng không biết mơ. Sự ra đi của anh làm em nhận ra quá nhiều thứ mà em không biết. Nếu là do em quá bướng bỉnh, quá cố chấp khiến anh phải dùng cách này để thức tỉnh em thì không cần đâu, em có thể sửa mà. Anh... thật nhẫn tâm quá!
Anh có biết khi em đứng đó nhìn anh, à không, là nhìn một cái xác không hồn, lạnh lẽo nằm trên đất. Tâm hồn và thể xác em đau đớn như có thứ gì đó bị xé ra, bị cắt thành từng mảnh nhỏ, rữa nát...
Em mất một tháng để chấp nhận và bước tiếp...
Em mất bốn năm để can đảm nhìn lại...
Liệu sẽ mất bao lâu nữa để hoàn toàn quên đi?
Em đã học được tất cả mọi thứ: khóc, vui, buồn, giận... trừ cười. Người xuề xòa sẽ nói em cười không tươi, người tinh tế hơn sẽ nói nụ cười của em chưa chạm vào đáy mắt. Còn những người biết chuyện, họ chẳng nói gì, chỉ đáp lại nụ cười của em bằng một nụ cười gượng gạo khác, hoặc một cái thở dài dường như là bất tận. Em cũng không biết nữa, nhưng mà chắc là đúng anh nhỉ? Đến cả em còn không thích nhìn mình trong gương khi đang cười cơ mà. Dù em đã cố tập rất nhiều nhưng dường như cũng không khá lên là mấy, chỉ có cơ miệng là linh hoạt nhếch lên hạ xuống hơn thôi. Em không biết làm thế nào anh ạ... vì không có ai dạy mà em thì hơi kém trong việc biểu lộ cảm xúc. Anh biết đúng không?
Cũng không phải tự nhiên mà em viết ra những dòng này, viết ra những điều em đã giữ bao năm, chỉ là hôm nay em đọc được một câu chuyện rất hay. Nó gợi lên nhiều cảm xúc lắm, làm em khóc rất lâu. Kể ra đã lâu lắm rồi em không khóc "thật" như thế. Em đã khóc đến không kiềm chế đươc. Khóc đến khi không thể thở nổi nữa. Nhưng rốt cuộc thì chẳng hiểu vì sao mà em lại khóc nhiều đến thế: Vì câu chuyện đó hay vì điều gì khác? Em không biết... Nghe thì cũng hơi kỳ lạ nhỉ? Có lẽ, có cái gì đó đã chạm vào đúng mạch cảm xúc chôn vùi bấy lâu trong em, khiến "nó" thoát ra ngoài, thật thoải mái!
Anh ạ, thỉnh thoảng em nghĩ rằng:
"Phải chăng cái bóng của anh quá lớn và em đến giờ vẫn chưa thể vượt qua"
hoặc giả như là...
"Em - chẳng bao giờ có ý định ra khỏi cái bóng dịu dàng của anh"
"Một nhành huệ trắng ------ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ----- gửi người mãi đi xa"
Đây là câu chuyện của tôi, tuy không hi vọng tìm được người hoàn toàn đồng cảm, nhưng vẫn muốn có một ai đó có thể hiểu được một chút cảm xúc của mình.
Năm năm rồi anh ạ!
Khoảng thời gian đó không quá ngắn, nhưng cũng chẳng hề dài. Mọi người luôn nói rằng: thời gian là con dao hai lưỡi. Nó có thể xóa nhòa nỗi đau, an ủi nỗi nhớ... Nhưng mặt khác, nó cũng có thể khắc sâu thêm sự đau đớn ấy vào tim. Đối với em, thời gian thật sự là một con dao theo đúng nghĩa của nó! Mỗi ngày đi qua là một ngày em nắm chặt thêm lưỡi dao mang tên "Nhớ". Nắm thật chặt... như mơ hồ cảm nhận mùi máu len qua từng kẽ tay, hòa vào không khí. Rồi rơi... Từng giọt, từng giọt lách tách chạm vào mặt đất...
À, đương nhiên đó chỉ là cảm nhận của riêng em thôi. Chẳng có giọt máu nào rơi xuống cả, thậm chí cả nước mắt cũng không có. Không có gì, ngoài ánh mắt em thỉnh thoảng vẫn nhìn vào khoảng không gian bao la vô tận, và nghĩ xem:
"Giờ anh đang ở đâu?"
Đó là nơi mà có lẽ sẽ rất lâu sau này em mới có thể bước đến, mới có thể gặp lại anh, anh nhỉ?Anh ạ, hình như em đã quên mất rất nhiều thứ từng xảy ra trước kia:
Quên vì sao chúng ta quen nhau
Quên những kỷ niệm chúng ta đã trải qua suốt gần ba năm
Quên những điều chúng ta đã từng nói...
Quên... nhiều lắm anh ạ!
Nhưng em không quên cái ngày anh ôm em và nói:
"Hãy lớn lên nhanh một chút!"
"Em đừng luôn tỏ ra khó chịu với mọi người như vậy, thả lỏng mình ra và những khi em cần thì hãy dựa vào vai anh đây này"
Em không quên được...
Còn nữa, cái ngày ấy, cái ngày mà anh ra đi, không một lời từ biệt, không một câu chào, không mỉm cười, không chúc em ở lại tốt lành và... không dành cho em bờ vai lúc em cần nhất! Thực ra, sau từng ấy năm, em luôn muốn hỏi, một câu thôi:
"Vì sao anh lại đi vội vàng thế?"
Nhưng em chưa bao giờ hỏi ra lời. Vì em biết, anh không thể trả lời em, mà dù có trả lời thì đó cũng là câu trả lời em đã biết trước:
"Anh không muốn".
Nhưng như vậy thì sao chứ? Không muốn thì cũng chẳng thể thay đổi được gì. Anh và em bây giờ ở hai thế giới: không thể gặp, không thể nói chuyện, không thể cùng nhau đi dạo, không thể làm bất cứ chuyện gì ngoài việc em nhớ anh!
Anh biết không? Em đã từng như một đứa trẻ, đã từng có hàng trăm câu hỏi "Vì sao" trong đầu:
"Vì sao cứ đơn giản như thế mà chết đi?"
"Vì sao để em lại một mình?"
"Vì sao anh không trở thành người thực vật?"
"Vì sao anh không liệt hay tàn phế gì đó?"
Chỉ cần anh sống là được mà! Chỉ cần anh còn sống thôi! Em bây giờ trơ trọi và bất lực lắm anh biết không?
Em chưa biết cách khóc, cũng không biết cách đau thương vật vã như người ta. Anh đã dạy em rất nhiều thứ, vì sao không dạy nốt rồi hẵng đi? Tuy em có nhiều điều không cam lòng, cảm thấy ông trời thật bất công, thế nhưng em biết, em không thể ích kỷ. "Sống" như vậy thì thà chết tốt hơn! Không hiểu sao lúc đó em đã nghĩ:
"Mình gặp báo ứng rồi!"
Mất đi anh là báo ứng lớn nhất đời em cho đến lúc này. Em không tự trách mình, nhưng lại cảm thấy mình thật tồi tệ: luôn bướng bỉnh ngang ngược, luôn tự làm theo ý thích, luôn không quan tâm đến cảm nhận của người khác, luôn khiến cho nhiều người lo lắng... Tim em đau lắm, rất đau. Chỉ là không làm thế nào cho "nó" thoát ra được.
Em - không - khóc - được anh ạ!
Làm sao bây giờ?
Không lẽ em cứ lẳng lặng đứng nhìn anh thế này thôi sao?
Vì vậy em đã chọn cách ngất đi...
Ngất đi rồi phải chăng em sẽ gặp anh trong một giây phút nào đó? Nhưng không, em cũng không biết mơ. Sự ra đi của anh làm em nhận ra quá nhiều thứ mà em không biết. Nếu là do em quá bướng bỉnh, quá cố chấp khiến anh phải dùng cách này để thức tỉnh em thì không cần đâu, em có thể sửa mà. Anh... thật nhẫn tâm quá!
Anh có biết khi em đứng đó nhìn anh, à không, là nhìn một cái xác không hồn, lạnh lẽo nằm trên đất. Tâm hồn và thể xác em đau đớn như có thứ gì đó bị xé ra, bị cắt thành từng mảnh nhỏ, rữa nát...
Em mất một tháng để chấp nhận và bước tiếp...
Em mất bốn năm để can đảm nhìn lại...
Liệu sẽ mất bao lâu nữa để hoàn toàn quên đi?
Em đã học được tất cả mọi thứ: khóc, vui, buồn, giận... trừ cười. Người xuề xòa sẽ nói em cười không tươi, người tinh tế hơn sẽ nói nụ cười của em chưa chạm vào đáy mắt. Còn những người biết chuyện, họ chẳng nói gì, chỉ đáp lại nụ cười của em bằng một nụ cười gượng gạo khác, hoặc một cái thở dài dường như là bất tận. Em cũng không biết nữa, nhưng mà chắc là đúng anh nhỉ? Đến cả em còn không thích nhìn mình trong gương khi đang cười cơ mà. Dù em đã cố tập rất nhiều nhưng dường như cũng không khá lên là mấy, chỉ có cơ miệng là linh hoạt nhếch lên hạ xuống hơn thôi. Em không biết làm thế nào anh ạ... vì không có ai dạy mà em thì hơi kém trong việc biểu lộ cảm xúc. Anh biết đúng không?
Cũng không phải tự nhiên mà em viết ra những dòng này, viết ra những điều em đã giữ bao năm, chỉ là hôm nay em đọc được một câu chuyện rất hay. Nó gợi lên nhiều cảm xúc lắm, làm em khóc rất lâu. Kể ra đã lâu lắm rồi em không khóc "thật" như thế. Em đã khóc đến không kiềm chế đươc. Khóc đến khi không thể thở nổi nữa. Nhưng rốt cuộc thì chẳng hiểu vì sao mà em lại khóc nhiều đến thế: Vì câu chuyện đó hay vì điều gì khác? Em không biết... Nghe thì cũng hơi kỳ lạ nhỉ? Có lẽ, có cái gì đó đã chạm vào đúng mạch cảm xúc chôn vùi bấy lâu trong em, khiến "nó" thoát ra ngoài, thật thoải mái!
Anh ạ, thỉnh thoảng em nghĩ rằng:
"Phải chăng cái bóng của anh quá lớn và em đến giờ vẫn chưa thể vượt qua"
hoặc giả như là...
"Em - chẳng bao giờ có ý định ra khỏi cái bóng dịu dàng của anh"
"Một nhành huệ trắng ------ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ----- gửi người mãi đi xa"
Sưu tầm bởi Ken
Còn “nhiều” Lắm!
Bạn đã xem chưa?
Tao.Rất.Yêu.Mày