XtGem Forum catalog

TRYM.CF

Trang chủ | Giải Trí | WapMasTer | Share Code
Thông Báo
[new] Tải App Trym Cho Android Để Đọc Truyện
Trang chủGiải TríTruyện Ngắn Hay
Tìm kiếm | Lượt xem: 939 | Lưu Bài Viết
↓↓

Anh chọn Hotgirl, Singer, CaVe hay Em?

Admin* Bm_VQT *
Cách đây 9 năm trước

“Cô ta là ai?” – Thảo My hét lên, đúng như anh nghĩ, cô đang bùm nổ ! Thảo My đẩy bật Tuấn Anh ra và đi như chạy đến cô chổ cô điếm đang đứng.
“Cô là ai hả?”
“Thôi mà Thảo My ! Đêm qua anh quá chén, cô ấy ở làm ở bar chỉ tình cờ theo anh về nhà thôi” – Tuấn Anh kéo tay Thảo My lại, cốngăn không cho cô bước đến gần cô gái kia.
“Còn cô, làm ơn mặc đồ nhanh vào giúp tôi và ra khỏi đây đi” – Tuấn Anh quay về phía cô điếm và nói như đang rên lên khẩn khoản.
Cô nàng cười lệch môi một cách đầy mỉa mai, rít mạnh thuốc, phà khói vào không gian rồi lẳng lặng nghe lời bước trở vào phòng nhặt lại chiếc váy mặc vào người. Khi trở ra, cô điếm bước đến gần Tuấn Anh và Thảo My đang đứng rồi khẽ liếc nhìn Tuấn Anh trêu.
“Bạn gái anh đó hả? Trông cũng xinh đó nhưng ồn ào quá !” – Rồi cô cười thật lớn và bước đon đả ra cửa.
“Cái gì hả? Ai ồn ào hả? Đồ điếm mạc hạng !” – Thảo My bực dọc mắng và cố gắng chồm ra khỏi vòng tay của Tuấn Anh khi anh đang cố gắng giữ cô lại.
Cô điếm dường như chẳng hề quan tâm gì đến những thái độ đầy căng thẳng của Thảo My. Cô ta cứ ung dung vừa đi vừa rít thuốc phì phà. Đến cửa, như chợt nhớ ra điều gì, cô quay lại nháy mắt nhìn Tuấn Anh, nói tiếp :
“Khi nào anh buồn thì lại đến tìm em nhé! Anh tuyệt lắm !”
* * *
“Như vậy là sao? Hả? Sao anh lại đi giao du với loại rác rưởi đó chứ hả? Anh chê không lấy em là để đi lại với cái loại không ra gì đấy à? Anh điên rồi !” – Thảo My nói không ngừng. Cô gần như bấn loạn với những gì vừa xảy ra.
“Nói ít thôi Thảo My, anh và em đã là gì của nhau mà em lại lồng lộng lên như vậy?”
“Là gì à? Anh muốn biết là gì lắm chứ gì? Vậy để tôi gọi điện cho mẹ anh, hỏi xem chúng ta là gì của nhau, kể cho mẹ anh nghe rằng anh đã làm cái gì, để tôi phải lồng lộng để rồi anh lại hỏi tôi là gì của anh !”
Tuấn Anh làm thinh, thì vốn dĩ Thảo My chỉ có thể mang mẹ anh ra để dọa anh thôi chứ cô nào trói buộc được gì ở anh. Anh ghét cái cách trẻ con đó của Thảo My, anh kéo cô đến sát anh và nói rành mạch…
“Thảo My, nếu em cứ ấu trĩ như thế này thì sẽ chẳng có ai yêu nổi em và cưới em dù em hát hay đến mức nào, còn nữa, đừng mang mẹ ra dọa anh, anh không phải con nít để suốt ngày phải nghe lời mẹ, em hiểu chưa? Còn nếu em không chấp nhận được việc anh ngủ với một cô gái thuộc hàng rác rưởi thì em đừng đến tìm anh nữa, em không thấy mệt mỏi sao?”
“Mệt mỏi á? Vậy để tôi nói cho anh biết về sự mệt mỏi của tôi khi phải tốn bao nhiêu công sức như thế nào để có 8 tỷ cho anh vay nhé?” – Thảo My trừng mắt nhìn Tuấn Anh, cô đã không thể nào chịu được trước thái độ của Tuấn Anh. Bởi cô cũng nào có tốt lành gì khi giúp anh số tiền 8 tỷ kia, cô không phải lọai người tốt bụng, càng không phải một thiên thần. Thảo My đúng như Tuấn Anh nghĩ, cô cho anh vay thứ này nhưng muốn anh trả lại cô thứ khác, thứ đó được tính bằng cả đời anh cơ !
“Em quên chuyện đó đi, tôi sẽ trả cho em số tiền đó trong vòng một tuần nữa, giờ thì ra khỏi đây đi, tôi không muốn tiếp chuyện với em nữa!”
Tuấn Anh đi về phía cánh cửa và vặn khóa mở toang ra, mắt chẳng nhìn Thảo My, anh đang chờ cô bước ra.
Mặt Thảo My trắng bệch. Chưa bao giờ Tuấn Anh lại tỏ thái độ quyết liệt thế này với cô, từ khi cô biết anh đến nay, anh chỉ toàn nhường nhịn cô và chiều chuộng cô dù cô có ngang bướng đến đâu. Thảo My đứng dậy, cô bước nhanh ra khỏi căn phòng của Tuấn Anh mà chẳng nói một câu nào, hoàn toàn khác với cô của lúc trước.
XX.
Buzz !
t_a_nguyen : Biển à… Tôi thấy mệt mỏi.
t_a_nguyen : Hôm qua, tôi đã làm một việc tôi chưa bao giờ làm… Kể ra chắc làm cô hoảng hốt… Tôi qua đêm với một cô điếm…
t_a_nguyen : Những câu chuyện mà tôi đã từng kể cho cô nghe về một người bạn nào đó của tôi, cô nhớ không? Và cô biết không? Người đó là tôi !
* * *
Điện thoại của Tuấn Anh bổng reo liên hồi… Một số máy lạ hoắc nào đó đang gọi cho anh.
“Alo…” – Tuấn Anh bắt máy.
“Này anh, tôi muốn đọc sách, anh ghé nhà sách nào đó tìm mua quyển “Vì anh chấm em” cho tôi đi!”
“Lại là cô à?”
“Lại là tôi là sao? Hay anh lại muốn trốn tránh trách nhiệm, anh mua gấp đi, tôi đang nằm nhìn 4 bức tường chán chết đây. Tại anh đấy!”
“Biết bây giờ là mấy giờ không?”
“Cóc cần biết, tôi muốn thì anh phải đáp ứng!”
“Đồ hâm, giờ này thì nhà sách nào mở cửa để mua mà cô đòi tôi đáp ứng cho cô, 12 giờ rồi đấy!”
“Thế thì anh đến bệnh viện làm trò hề đi, tôi buồn quá !”
“Ngủ đi, tôi không rãnh”
Tút tút… lần này thì Tuấn Anh dập máy ngang với câu nói bỏ lững.Con bé kia là cái thá gì mà anh phải cung phụng cho nó cơ chứ? Anh chỉ vô tình làm nó ngã trật chân thôi mà… Rỏ quá đáng !
Tuấn Anh ngồi ngã dài ra sô-pha miên man vớ những suy nghĩ căng cứng trong đầu, anh không biết phải nên làm gì tiếp với những gì đang diễn ra xung quanh mình, bây giờ, việc trước mắt anh cần làm là tìm cho ra 8 tỷ để trả cho Thảo My như lời đã hứa. Nhưng tìm ở đâu? 8 tỷ đâu phải là 1 con số nhỏ?
Tuấn Anh thấy mệt mỏi tột cùng khi cứ phải lẩn quẩn trong một khối vòng tròn không lối thoát và điểm dừng ấy.
“Bíng boong… bíng boong…” – Có tiếng chuông cửa, Tuấn Anh giật mình.
Dạo này, vì Thảo My liên tục làm anh phải tiếp nhận nhiểu bất ngờ đột ngột nên mỗi lần anh nghe có tiếng chuông báo cửa là y như rằng anh nghĩ ngay đến cô. Tuấn Anh chần chừ, anh không biết có nên bắt máy hay không… Anh liếc nhìn cánh cửa, tiếng chuông đang réo liên hồi. Rỏ rồi, cách nhấn chuông điên cuồng như thế này thì chỉ có thể là Thảo My mà thôi. Tuấn Anh bực mình đứng dậy, anh bật nắm lấy ổ khóa, vừa mở cửa vừa nói.
“Anh đã nói là hết tuần này anh sẽ trả đủ tiền cho em mà ! Để anh yên được không?”
“Rầm” – Có một cái gì đó vừa ngã gục vào anh, Tuấn Anh nhíu mày nhận ran gay nét quen thuộc của cái thân hình mảnh khảnh, nhợt nhạt ấy. – Là cô điếm ở quán bar hôm trước.
“Gì thế này? Cô ơi… Sao thế?”
“Đóng cửa lại nhanh, đóng cửa lại giúp tôi với!” – Cô gái khẩn khoản nói trong tình trạng say khước.
“Sao thế?” – Tuấn Anh chưa kịp hiểu gì thì bỗng anh nghe thấy nhốn nháo của một đám đông ở phía cuối cầu thang của khu chung cư đang lao đến. Như chợt hiểu ra cô gái đang gặp một chuyện gì đó chẳng lành, Tuấn Anh vội kéo rầm cửa và khóa chốt cẩn thận.
“Cô ơi, sao thế?” – Tuấn Anh hỏi.
Cô gái không trả lời, chỉ lặng im với hơi thở phập phồng đầy mùi rượu và thuốc lá quyện sệt vào nhau, tanh nồng.
Rồi vội vã, cô gái bấu lấy cổ Tuấn Anh ghì môi anh vào môi cô, bằng một động tác rành nghề, cô nàng nút mạnh lưỡi của Tuấn Anh vào môi mình, được vài giây cô thả anh ra và cười nhợt nhạt…
“Cám ơn anh…”
Dứt lời, cô nằm sấp ra sàn… Hình như là bất tỉnh.
* * *
Tuấn Anh mở laptop để online, chốc chốc anh lại nhìn về phía cô gái lạ, đây là lần thứ 2 anh gặp cô ta nhưng hoàn toàn trong một hoàn cảnh khác. Lần trước thì anh là khách bao của cô, còn giờ thì anh… chẳng biết anh và cô đang là gì. Chỉ biết, có lẽ đêm nay anh phải nhường cái giường duy nhất của anh cho cô nằm.
Lúc nãy, khi bế cô từ sàn nhà lên giường, Tuấn Anh vô tình trong thấy một bệt máu loang ra trên nền sàn… Hình như hôm nay là một ngày của chu kỳ “đèn đỏ” của cô, ngày mà bất cứ người phụ nữ nào lớn lên cũng có.
Tuấn Anh chợt hiểu chuyện gì đã xảy ra với cô nàng. Có không ít những kẻ dắt mối tàn nhẫn và vô tâm như thế lắm… Dù là “ngày đỏ” hay ngày xanh, một khi đã bước chân vào con đường này, tất cả đều phải sống chết vì đồng tiền.
Lặng nhìn cô gái đang nằm thiếp đi trong sự mệt mỏi với mi mắt lem nhòe mascara Tuấn Anh bỗng thấy có chút gì đó thương cảm. Phận anh đã éo le, nay có kẻ còn éo le ngang trái hơn anh… Anh dù có khốn khổ đến đâu, anh vẫn hơn cô điếm kia nhiều thứ. Tuấn Anh lặng lẽ gỏ gỏ vào bàn phím cho một cái nick mà anh nghĩ là hình như sẽ không bao giờ sáng icon mặt cười nữa, thế nhưng, anh vẫn hy vọng…
t_a_nguyen : Nghĩ lại, giờ tôi mới thấy mình hơn khối người… Biển à !
* * *
Trời sáng lúc nào không hay, Tuấn Anh uể oải đứng dậy và rời khỏi laptop, cả đêm qua anh đã ngủ trong trạng thái ngồi gục bên chiếc máy tính nên bây giờ cả người anh mỏi nhừ.
Tuấn Anh liếc về phía chiếc giường, chiếc chăn nhăn nhó đang nằm một cục ở trên đấy, cô điếm có lẽ đã thức trước anh. Anh nhìn quanh quẩn khắp căn phòng tìm cô thì chợt thấy cô đang đứng bên cửa sổ trong chiếc sơ-mi trắng rộng thùng thình của anh, tay cô đang cầm điếu thuốc nhạt nhòa loang lỗ những làn khói ngoằn ngèo.
“Anh dậy rồi à?” – Cô ta rít thuốc và hỏi lững một cậu. Mắt không nhìn Tuấn Anh.
“Sao hôm qua cô lại tìm đến nhà tôi mà trốn bọn người kia?” – Tuấn Anh nheo mắt nhìn cô gái, hỏi.
“Tại bọn nó đuổi tôi đến tận đây đấy chứ, cũng may là tôi nhớ nhà anh!”
“Nếu cô không biết tôi thì hôm qua cô tính sao?”
“Sao à? Thì đưa lưng ra cho chúng nó đập thôi ! Mẹ kiếp, lũ khốn! Tôi đau bệnh mà bọn nó lại bắt tôi tiếp khách, đúng là lũ *** mà!”
“Ừ, giờ thì tốt rồi nhưng lần sau phiền cô đừng có “cũng may là tôi nhớ nhà anh” như thế nữa. Cả đêm qua tôi phải ngủ trên ghế đấy !”
“Ai bảo anh ngủ trên ghế làm gì? Sao không lên thẳng giường mà nằm, anh sợ gì tôi nào?”
“Tôi sợ nữa đêm cô lại làm tôi khó chịu để rồi cô sẽ chữi tôi như cái bọn cô vừa chữi!” – Tuấn Anh nhúng vai, anh đứng dậy và đến tủ quần áo, chọn một cái sơ-mi công cở ra.
“Haha… Được đấy ! Mà anh chuẩn bị đi làm à?”
“Ừ”
“Thế anh làm gì?”
“Chỉ là một tên nhân viên văn phòng thuộc loại “quèn” thui! Không phải đại gia đâu!” – Tuấn Anh trả lời, anh cởi bỏ chiếc áo thun trên người và khoác nhanh chiếc sơ-mi vừa chọn vào.
Cô gái bỗng tự cười vu vơ một mình vì lời mỉa mai cũng thật vu vơ của Tuấn Anh dành cho mình. Thế rồi cô nàng lại tiếp tục hỏi.
“Ừ quên, Mà anh tên là gì nhỉ?”
“Tuấn Anh !” – Tuấn Anh đến trước gương, chăm chút lại những chiếc cúc trên cổ áo và cổ tay áo, anh nghiêng ngó người ngắm mình trong gương rồi chỉnh trang lại cho chỉnh tề trước khi vớ tay lấy chiếc caravat thắt vào.
“Ừ, khá giống tên tôi. Tôi là Hồng Anh !” – Cô gái trả lời. Tuấn Anh sững người, tay anh bấu chặc vào chiếc caravat, anh quay lại nhìn thẳng vào cô gái đối diện.
Những tia nắng sớm lia nhanh qua ô cửa nhẹ nhàng hất vào phòng, loan ra đầy trên khuôn mặt của cô nàng rồi trải dài xuống hai bờ vai thon gầy. Chiếc môi cong nhợt nhạt chốc chốc lại rít mạnh điếu thuốc từ tay đưa lên rồi thả hơi ra thật dài, lặng lẽ. Đôi mắt cô nàng đặc quánh một nổi muộn phiền. Cô điếm kia có cái tên là Hồng Anh khiến Tuấn Anh cảm thấy giật mình. Anh khẽ rên lên trong tâm trí… “Chúa ơi… Không phải vậy chứ????”
XXI
“Reng… reng… reng…” – Tiếng chuông điện thoại reo thống thiết. Tuấn Anh đang miệt mài gỏ lách cách và chong mắt vào màn hình. Anh cáu bẩn liếc nhìn chiếc điện thoại đang trườn mình run rẩy trên mặt kính. Anh khó chịu chộp lấy nó, bắt máy. Anh ghét phải bắt điện thoại trong lúc làm việc, nhất là lúc anh đang đánh văn bản báo cáo.
“Alo” – Tuấn Anh trả lời cuộc gọi, giọng đầy khó chịu.
“Anh đến đưa tôi về nhà đi, không nhớ à? Hôm nay tôi xuất viện!” – Sau câu trả lời bên đầy dây, Tuấn Anh dễ dàng nhận ra đó là ai. Giọng “cục nợ to đùng” của anh hét lên bên đầu dây kia. Cô ả cũng đang khó chịu không kém.
«1...3456»
Chia sẻ bài viết ???
- Chia sẻ:G  T  Z
BBCode:

Link:
+ Còn “nhiều” Lắm!
Bạn đã xem chưa?
Trang Chủ[2-939]
Tao.Rất.Yêu.Mày